Khoa em – ngày trở lại

Published On: August 24, 2021Categories: Covid19

Khoa em – ngày trở lại

“Ủa chị, chị khoẻ chưa? em nghe nói chị …” – người quen 1 – Dương Khang em chào mình với tất cả sự hữu duyên ở hàng đợi thang máy, mình đã phải nheo mắt nhìn bảng tên để nhận ra là ai đó, chiếc khẩu trang làm chúng ta mất 15 giây để nhận ra nhau ….

“Bác Đào Linh, đây đây…” – người quen 2 – chị Châu vẫy mình liên tục… mình lên tầng 13 với tất cả ngơ ngác, khoa Sơ sinh bị di dời mải miết trong suốt thời gian mình đi dã chiến, và hiện đang ổn định ở nơi có view đẹp nhất bệnh viện, nơi có rất nhiều ánh sáng, thấy cả chim bay rợp qua cửa sổ, các cô cậu nhỏ xíu xiu nằm vươn người về phía ánh sáng.

“Trời ơi Bác ơi, bao nhiêu ngày rồi…” – người quen 3 – anh bảo vệ mình chưa nhớ được tên. Anh cười thật hiền qua lớp faceshield, mình thấy mắt anh nhọc mệt nhưng vẫn lấp la lấp lánh….. “45 ngày anh ơi!” – mình hồi đáp.

Và những lời chào nhau ầm ĩ trong khoảng 30 giây – “mọi người ơi Linh về rồi!” – ai cũng dang tay và đứng cách nhau thật xa – những chiếc ôm vô hình.

Mình thấy Chị trưởng khoa gầy rạc đi (mình cũng đã phải nheo mắt để nhìn ra Chị), Chị điều dưỡng trưởng ốm o gầy mòn suốt ngày ăn mì gói, các bạn điều dưỡng người gãy kính, bể tròng, người liêu xiêu nhớ chồng nhớ con…

Ở đâu cũng là mặt trận là có thật.

Không phải chỉ ở tuyến đầu mới khốn khó, ở hậu phương, công việc chất chồng, nhân lực thiếu thốn và những đứa trẻ vẫn ra đời mỗi ngay…..Khoa Sơ sinh vẫn sáng đèn từ dạo ấy đến nay.

Thương mọi người vẫn hàng tuần tiếp tế đến dã chiến cho Linh cà dưa, trái cây quý giá.

Thương bao gạo cho bác sỹ Đào Linh quyết không quên phần.

Đeo khẩu trang liên tục nên mình vẫn còn ho lạch cạch, mình nhắn nhẹ mọi người “Đừng lo đây là tiếng ho không vi rút!”

Lâu ngày được “bắt bé” thay vì bắt con vi rút vui vỡ tim, hôm nay đón cả một đôi long phụng, điềm lành sẽ sớm đến thôi.

Thương khoa mình – thương những người đồng đội ở muôn nơi.

Nếu là chủng Delta thì Linh bất tử rồi, nên sẵn sàng chiến tiếp…

Leave A Comment