Ngẩn ngơ một chuyến grab chiều. Lại thêm một cuối tuần. Sài Gòn tan tác.

Published On: July 24, 2021Categories: Covid19

Ngẩn ngơ một chuyến grab chiều.

Lại thêm một cuối tuần.

Sài Gòn tan tác.

Bà bác sĩ lủi thủi đi trong gió chiều từ toà nhà 12 tầng sang trường tiểu học đối diện, sau khi xuống giáp.

Ngày xưa, mỗi lần lên giáp, áo mão cân đai phải tầm hơn 10 kí, nhưng vẫn thấy cực kỳ hưng phấn, sẵn sàng cho những chuyến đi hơn 300 cây số, dẫu “bay màu” vẫn “ngầu lòi” ra.

Ngày nay, mỗi ngày “lên giáp” ít nhất một lần, bộ PPE chắc chưa được 200 gram, thấy cơ thể lâng lâng thả nổi trong mớ giấy trắng đó, và dòng toxic cứ chực trào ra, ngập ngụa trong chiếc N95 siết chặt khuôn mũi miệng, nặng ngàn cân.

Hôm nay vẫn là công tác tiễn người bệnh về nhà. người được về thì hứng khởi rối rít lời cảm ơn. người chưa được về thì “gặm một khối căm hờn” – sẵn sàng vung bao lời đao to búa lớn, phang phăng phăng vào người mặc giáp kia.

Giáp thì mỏng, người thì bé.

Giáp chưa bị xé toạc, nhưng quả tim đã chỏng chơ.

Cuộc đời phủ phê bao nhiêu là độc hại.

Thương người rồi ai thương mình.

“Chị ơi, chị làm ơn giúp dùm tui. Tui quên chụp hình lại chuyến hàng tui mới ship lên lầu chung cư này, nên tui không thể nhận đơn tiếp nữa, tui phải có hình để hoàn tất đơn này.”

“Anh hỏi mấy bạn dân quân chưa, coi lại hàng của anh còn ở dưới không?”

“Mấy bạn dân quân nói đem lên rồi chị, lên là không xuống lại được, mà phải chụp bằng điện thoại trên app của tui mới được, chị làm ơn giúp dùm tui.”

Nhìn người đàn ông trung niên luống cuống, day dứt, quay mòng, thấy thà rằng vạn tiễn xuyên tâm, một phát chấm dứt còn sung sướng hơn những đòn tra tấn lặc lìa của cuộc sống.

Nhưng, anh gặp trúng “bác Linh quyền năng” rồi anh ạ.

“Mấy em vô coi cho chị hàng của ông này còn không? phòng này nè, lầu này nè, coi mang lên chưa?”

“Mang lên rồi chị.”

“Chắc không. kiểm đi.”

Mấy em dân quân tuổi teen hổm rày bị bà bác sĩ “xài hơi hao”, có ít snack, bánh kẹo là đem cho các em, đi ra đi vô là hứa “mấy em gái điều dưỡng đẹp đẹp là em guộc bác không đó mấy đứa, để bác giới thiệu cho.”

Các bạn có vẻ bực bội trời chiều mỏi mệt còn phải đi lục hàng, nhưng cũng không phụ lòng bà – chị – hay – cho – kẹo.

Món hàng được tìm ra.

Chắc không cần phải nói gì thêm.

“Chị ơi sao chị phải tốn năng lượng vậy chị?”

vì chị không thể bỏ rơi người đàn ông sẵn sàng chắp tay vái lạy một – người – không – quen.

vì chị không thể làm ngơ cho quả tim mình chỏng chơ thêm nữa.

chị đã đủ lạc loài cho cả một đời.

——-

Linh không viết ra để nhận lời khen tặng.

Linh viết ra chỉ để gửi gắm một điều “Linh là người Sài Gòn gốc.”

Linh cũng giống như anh grab chiều hôm qua đi giao thùng bánh mì hoa cúc cho bác sĩ chống dịch, anh bảo không lấy phí ship, xin cho tôi hỗ trợ một chút thôi.

Linh cũng giống muôn người hào sảng ngoài kia. Bảo thèm phở, lập tức chuyến xe chiều sẽ được ship ngay 40 phần phở thông tất cả các chốt, mang đến cho anh em no lòng. Quý HoàngJoanne X. Nguyen

Xin gửi từ nơi này, lòng biết ơn sâu sắc.

 

Photo: “Lấy mẫu trong bóng tối” – bức tranh màu nước được kiến trúc sư Uyên-Minh Lê phác lại từ lời kể của bác sĩ Linh ở trong lòng Cô Vy – ở đây thiếu điện, thiếu đèn, nhưng chưa bao giờ thiếu sự hài hước và thông minh.

Nhân vật trong ảnh là có thật Nguyễn Kim, Ngân Trần, Tú Uyên.

Leave A Comment