KHUẤY ĐỘNG TÂM CAN

Published On: July 14, 2021Categories: Covid19

KHUẤY ĐỘNG TÂM CAN

Đúng là mỗi người sinh ra trên đời đều có sứ mệnh riêng của mình.

Đúng là mọi chuyện xảy ra trên đời đều có lý do của nó.

Đúng là lựa chọn vốn dĩ là của mình, và cuộc sống có màu sắc gì là do mình cả.

Và,

cuộc sống của mình có màu của một tia chớp – giữa bầu trời đêm.

Mình vốn dĩ là đứa lãng mạn, tự xếp vào hàng bậc nhất của thiên hạ, nếu nói theo kiểu của ông Nguyễn Du là:

“Ma đưa lối, quỷ đưa đường

Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi.”

mình – Bác sĩ Đào Nguyễn Phương Linh – tấm chiếu mới trong nền y học Việt Nam – lần đầu tiên trong đời đã thông báo tin xấu (xấu nhất trong tất cả các thể loại tin xấu) – và lại là thông báo cho một đứa trẻ – vì không còn ai lớn hơn có thể tiếp nhận thông báo này.

Sự kiện này, là kết quả của tất cả đẩy đưa của duyên – nghiệp vậy.

Tôi nghe tiếng nức nở ở đầu dây bên kia.

nức nở.

nếu không có dịch bệnh.

có lẽ tôi đã ngồi cạnh bên em,

vỗ nhè nhẹ lên vai em,

nhìn rất sâu vào mắt em,

để nước mắt bốc hơi bớt đi, chuyển giao lại cho tôi cũng được.

Tôi – đồng đội tôi – những người “vã” ra không phải vì phải mặc PPE trong những ngày rực lửa, không phải vì sợ lây nhiễm, không phải vì những thùng hàng to uỳnh tải bằng “cơm” lên những tầng cao…

mà chúng tôi “vã” vì phải làm sao đây, cho bệnh nhân của mình sống.

và vào một đêm tối trời,

ngồi đợi thai phụ lên được xe cấp cứu chuyển về bệnh viện tuyến điều trị – tức nơi có điều kiện đỡ sanh được,

tôi nói bâng quơ với đất trời “con ơi con ra đời bình an nhé.”

và tôi thấy tuổi thọ của mình giảm đi một nửa.

Trong tình huống cấp bách,

trong đầu chúng tôi phải chạy ra hàng ngàn tình huống để xử lý, nếu lỡ thế này thì thế kia, không có cái này thì lấy cái gì thay vô, không có … không có … không có … nếu không có gì hết … thì có cái gì …

có một lời cầu nguyện.

Được tin đứa trẻ ra đời bình an ở nơi có điều kiện chăm sóc.

tôi thở ra.

đã nín thở cả đêm.

nên đặt tên con là Sống.

vì con là sự tồn tại ý nghĩa nhất của những ngày qua.

Cảm ơn con.

#linhvàđồngđội

P/s:

Người quan trọng nhất đối với mình đã bảo rằng:

“Em nghĩ đây là chiến tranh thì nó là chiến trường, em nghĩ đây là đi trực thì nó là bệnh viện.”

Ở UMC, mọi người hay đùa Linh là “bác sĩ thường trú”

và thiệt luôn, Linh đã đi trực suốt 5 ngày liền từ khi đến đây.

Chắc chắn không phải chiến tranh. mà chỉ là đi trực.

như Linh vẫn vậy.

.

.

.

muốn được ôm một cái ghê hồn…để khuấy động tâm can.

Leave A Comment