Chỉ là một chút quạnh quẽ

Published On: August 2, 2021Categories: Covid19

Chỉ là một chút quạnh quẽ

Tôi chống tay mình vào thang máy

“Chị mệt hả chị?”

“Chị hơi.”

Lớp sương đọng ở tấm chắn giọt bắn cứ mịt mờ, hay chính đôi mắt mình mịt mờ, tôi không rõ nữa.

Tay ôm thùng kẹo C con vịt và thấy lòng có chút reo ca khi bọn trẻ reo ca.

Con nít dễ vui, giống mình vậy đó.

Đi tới tầng thứ 6 thì mình bắt đầu hơi khó thở,

nhưng đã đi là đi cho xong, cho tới, muốn bớt quạnh quẽ thì phải tìm đến con người, những con người lạc quan tích cực và đánh lạc hướng được những bủn rủn trong cơ thể mình.

Mình thấy một bạn nhỏ đang ngồi kê tập lên chiếc vali vẽ bức tranh bầu trời.

Mình thấy một bạn nhỏ khác đang cởi truồng nghịch nước với anh hai.

Một bạn leo lên bếp đứng hát ca ở đó.

Một bạn mè nheo nức nở con muốn về nhà.

Và một bạn tay cầm bịch kẹo C con vịt, nhưng mắt lại rưng rưng.

Dự là sẽ đóng cửa lui ra ngay sau khi phát quà. nhưng đôi mắt đỏ hoe kia bắt tôi quay đầu lại.

“Sao con buồn vậy?”

“Nội nó mới mất, bệnh viện Chợ Rẫy mới báo. Vì con covid này.”

Thằng bé ngồi xếp bằng trên ghế bố, đeo chiếc khẩu trang 4 lớp màu xanh. Trên tay con cầm một chiếc khăn tắm to uỳnh, con lấy khăn chấm lấy chấm để những giọt nước mắt to uỳnh.

Tôi sà vào nắm lấy bàn tay nhỏ.

Tôi nhiều lúc thấy mình thèm hơi người tới lạ kỳ.

5K thì không cho phép tôi ở gần con trẻ.

nhưng cứ những lúc quạnh quẽ thế vầy, tôi lại sà vào như bản năng.

Tôi vuốt nhẹ bàn tay mũm mĩm của chàng trai nhỏ tuổi.

Tôi thấy con có đeo một mặt Phật Di Lặc trên cổ.

Đôi mắt con ướt đẫm, đỏ kè như trời chiều hoàng hôn.

“Niệm Phật nha con.”

“Con trai phải thật là mạnh mẽ, con khóc con nghẹt mũi, rồi con ho, rồi sao Bác sỹ cho con về sớm cúng Nội được hả con.”

Thằng bé chạy đến vòi nước rửa mắt.

Con quay lại ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bố và bắt đầu niệm Phật.

Từ hôm xem bộ phim “Kotaro sống một mình”, mặc dù mỗi tập phim đều không quên đề chữ “đây là câu chuyện hư cấu” – nhưng bộ phim lại làm tôi tin rằng, những cô/cậu bé 5-6 tuổi vẫn có một sức mạnh phi thường để tồn tại ở trần gian, dẫu chỉ có một mình. Các cô cậu nhỏ ở bệnh viện dã chiến này là minh chứng hùng hồn cho điều đó.

Nước mắt của tĩnh tại.

chứ không phải nước mắt của u uất.

Các con không u uất.

nước mắt các con rơi vì đơn giản hiểu sự sống – chết là chia ly, là không ngày gặp lại.

giọt nước mắt đó thật sự thanh lọc cho tâm hồn nhàu nhĩ của tôi những ngày qua.

mọi điều xảy ra đều có lý do của nó.

tôi chỉ biết các con cần có ai đó khen các con giỏi, các con ngoan, cho các con viên kẹo, nắm lấy tay con và thủ thỉ, con sẽ mau phục hồi, sự phục hồi nhanh đến kinh ngạc.

(và tôi thấy mình cũng như đứa trẻ vậy)

….

Sáng ngày đọc một bài thơ của người Thầy năm xưa dạy tôi hai chữ “khổ luyện” về cõi chết. Tôi bàng hoàng thấy giấc mơ hàng đêm của mình trong từng con chữ.

Có kẻ chết rồi

Đêm qua về lại thăm ta

Mới biết Tiền Đường cũng dài như bến Tiêu Tương nhung nhớ

Có người đang sống

Đêm qua cùng ta tuổi hoa.

Tiếng đàn tri âm nhỡ im lặng thì đừng cất lên

Khi mỗi trái tim là một Chùa Đàn

Hòa điệu tắt rồi

Một người sẽ chết.

….

Nếu có ai hỏi tôi nguyện cầu gì, điều đầu tiên và thứ nhất không phải mong cho thế giới hoà bình, cho gia đình hạnh phúc, mà đơn giản là: ngày tôi trở về, tôi được nhìn thấy người mà tôi yêu quý nhất trần gian ra đứng đón, tôi sẽ chạy bổ tới, ôm chầm lấy và khóc với tất cả nước mắt còn lại trên cơ thể mình.

nước mắt của tĩnh tại.

và không còn quanh co.

#linh-D23

Thơ: Cô Lê Thị Thanh Tâm

Leave A Comment