Chiều nay có mưa bay

Published On: July 20, 2021Categories: Covid19

Chiều nay có mưa bay

Người đàn bà ngồi chổm hổm trước chốt công an ở cổng bệnh viện dã chiến. Chị hào hển thở. nhanh và gắt như cơn gió chiều.

Trưa nay có bà bác sĩ gọi cho chị. Bà ấy bảo em ơi em đang ở đâu, em đến chăm sóc con em có được không?

Giọng bà bác sĩ gắt như cái nắng trước cơn giông. Bà ấy đã gọi và năn nỉ muôn vạn con người làm ơn có ai cho tôi số điện thoại của ba mẹ cháu bé, nếu không có nữa, làm ơn có ai chăm cháu giúp tôi không, bà ngoại cháu trở nặng rồi, không thể để cháu một mình.

“Không, tôi không nhận được, tôi cũng khó trăm bề…” – giọng người đàn ông cương quyết trong danh sách số điện thoại người thân mà bà bác sĩ do thám được. Cảm thấy bất lực. Cảm thấy chông gai. Cảm thấy thế giới bẽ bàng tới cùng cực. Bà ấy đã tự hỏi vì sao phải sinh con ra giữa cuộc đời rộng lớn bao la này, để rồi một hôm bàn tay nhỏ bé lại nằm trong đôi bàn tay đeo găng lạnh lẽo. Con ngộ nghĩnh nhìn người lạ trong bộ đồ trắng toát, trùm kín mặt, không một chỗ hở nào. Con cười ngây thơ và ngoan ngoãn tung tăng với người lạ cho con miếng bánh. Người lạ nói “Trưa nay con ăn hết cháo bác sĩ gửi lên nghe hông.” Đứa trẻ 4 tuổi nhỏ như cái que, nó gật lấy gật để, răm rắp và tự do. Trẻ con thật ra luôn tự do, muốn gật thì gật, muốn lắc thì lắc, muốn tin thì tin, muốn nằm vật ra mặc kệ mọi lời năn nỉ hay đe đoạ cũng không ai làm được gì. chỉ có người lạ trong bộ đồ trắng toát nọ, khi nắm bàn tay con, thấy yêu thương vô hạn độ và trách hờn thế giới – hoàn toàn không tự do.

Cuối cùng, ở tiếng đổ chuông thứ 300, một giọng đàn bà ở đầu dây bên kia run rẩy:

“Bác sĩ ơi em muốn vào chăm sóc con em và bà ngoại cháu lắm, mà em âm tính, thì người ta có cho vào không bác? Em ở tỉnh khác, muốn vào Sài Gòn thì có qua các chốt được không bác?”

“Em có sợ lây bệnh không?”

“Vào với con là được bác sĩ ơi.”

Chỉ cần lời này của em, còn lại để bác sĩ lo.

Vậy đó, chỉ cần yêu thương là đủ.

một cuộc vận động, chạy đua đã diễn ra. một cuộc kết nối giữa tất cả những người xa lạ, một vòng tròn rộng đến bất ngờ.

Bệnh viện A – bệnh viện B – bệnh viện C – nhà chức trách – công an – dân quân – tài xế – người bệnh trông giúp cháu bé.

Không có gì là không làm được.

“Cho con em nè!”

Bà bác sĩ chìa con vịt vàng, đựng mấy viên kẹo C cho người đàn bà ngồi chồm hổm trước cổng bệnh viện.

“Em cảm ơn bác sĩ, điện thoại em hết pin luôn rồi, chừng nào em được gặp con hả bác sĩ.”

“Em cứ ngồi đây, lát có bác sĩ Khang Vo sẽ đưa em vào gặp con, rồi hai mẹ con sẽ cùng đi cách ly ở một nơi phù hợp hơn ở đây em nha.”

Cơn giông chiều Sài Gòn đã ập tới.

Lạnh lẽo và ngông cuồng.

“Chị ơi, mẹ và bé đã lên xe đi an toàn rồi nha chị.”

Gió vẫn thổi kinh hồn bạt vía ngoài trời.

Tôi ngẩn ngơ rất lâu sau khi bị lấy mẫu lần thứ 10++++++++++++++. đau điếng tới không nhấc nổi người lên.

“Bé Lộc ơi, cảm ơn em đã trông giúp em bé nha, em bé được gặp mẹ rồi, còn Lộc sắp được xuất viện rồi, ráng còn chút xíu nữa là được về nhà rồi nè.”

“Bác ơi sáng nay sao con không thấy bác, con nghe mấy chị nói bác mệt, bác giữ gìn sức khoẻ nha” và 3 cái dấu icon .

Cuối cùng, bà bác sĩ cũng đi tắm được.

Ngoài kia trời vẫn mưa to.

Ủa chứ rồi, chừng nào Linh mới được đoàn tụ với mấy đứa con Linh ở nhà.

Leave A Comment