ĐÔI MẮT BỊ BỎ QUÊN

Published On: September 4, 2021Categories: Nhật kí Bác_sỹ_Linh

Gió trưa hè la đà trên mấy cọng cỏ ngoài sân. Rồi cũng thật nhanh, mây đen kéo tới như đàn quạ háu đói ùa về bãi tha ma. Gió cuộn lên từng đợt. Chiếc phong linh treo ở cửa sổ rung giật như tiếng chuông báo động thời còn giới nghiêm. Mưa nhanh như đứt một sợi dây đàn.
Nước mưa trên trời đổ xuống ập vào mắt, vào tai, đánh bần bật vào từng tế bào, người chạy xe ngoài đường như đang lãnh án phạt tội gì ghê gớm lắm.
Lốc xoáy tốc cát theo gió xốc mạnh vào khoảng hở trên cổ người trùm áo mưa, chà xát như chuẩn bị vào một cuộc mổ trọng đại.
Vuốt mặt, nhắm mắt, vẫn cắm đầu chạy đi, người đi đường nhủ thầm: “Đường vắng thôi cứ nhắm mắt chạy.”

Ở phía bên kia cây cầu mang tên “cầu gió bay” có một căn nhà cổng sắt màu xanh. Nhưng không biết nỗi gì có một vệt sơn đỏ to đùng tạt nhào trông đến là nháo nhác.

Trong mưa, vệt sơn đỏ hiện lên nhòe nhoẹt như vết máu đổ loang. Người đi đường thoáng sợ hãi cơn vắng vẻ.

Vậy mà, trong mưa, người đàn bà chân đất vẫn địu con. Chị đứng chựng lại bên vệ đường, chống chỏi cơn gió to phần phật. Đứa trẻ cuộn mất tăm trong vòng tay mẹ. Chị nhắm nghiền đôi mắt.

Sét đánh rầm.
Giữa trưa hè Sài Gòn.
Lúc này đang là mùa thu Hà Nội.
Khi cuộc đời hăng say những cuộc vui. những bình yên vọng tưởng.
Người đàn bà đánh rơi ánh mắt của mình. trong một cơn mưa.

Mưa giông, ngày 02/08/2019
#bsphuonglinh #bsplinh #momandbabiesstores

Photo: một chiếc ảnh film đặt tên “Nổi gió”

Leave A Comment