NHẬT KÝ PHONG THÀNH – 10.07.2021

Published On: July 11, 2021Categories: Covid19

NHẬT KÝ PHONG THÀNH – 10.07.2021

4 chữ này mình xin mượn ở Cô Tran Le Hoa Tranh, người đã luôn có những đóng góp tích cực và thiết thực cho người dân và đội ngũ y bác sĩ trong “thời chiến”. Dùng 2 chữ “thời chiến” chắc cũng không phải là nói quá cho những giờ – những phút đã và đang trôi qua ở vùng đất này.

Giờ là 5:00 sáng, mình vẫn một thói quen ngủ đủ 4 tiếng sẽ cọ quậy.

Đây là khu chung cư tái định cư – không có gì ngoài xác mới của những căn phòng – và may mắn có điện nước. Mình định sẽ ghi là may mắn có “điện nước + tình người” – nhưng rồi mình xoá đi vế sau. Vì cái tình ở chốn này cạn kiệt lắm.

2500 F0 đang trú ngụ ở phía lầu trên – xao xác. vì bữa cơm giao đến muộn.

Chưa đến 100 nhân viên y tế ở lầu dưới – ngổn ngang. vì bệnh viện dã chiến chỉ mới thành lập 5 ngày – nhân sự mỏng và không có gì – ngoài nỗi khao khát đoàn viên.

Không có bất kỳ sự kỳ thị nào ở đây. vì ai cũng hiểu mình sẽ có thể “lên lầu” bất cứ lúc nào. nhưng làm sao để không ảnh hưởng đến công tác, đến đồng đội mới là quan trọng.

Ý thức vốn dĩ thua bản năng mọi người ạ.

Khi cái đói ùa đến, khi bọn trẻ con khóc la, khi nhu cầu không được cung ứng kịp thời – người sẽ hoá con – rất dễ.

Có lẽ trong cuộc họp đêm qua điều khiến mình đau lòng nhất là khi một chị điều dưỡng nghẹn ngào xin ý kiến làm cách nào đảm bảo an toàn (an ninh) cho những người sẽ kề cận bệnh nhân – có lực lượng công an hay quân đội nào sẽ kề vai sát cánh không?

Chỉ có chúng ta có nhau.

và chỉ có sự đồng cảm, hoà hợp, thấu hiểu lúc này mới giải quyết được cái điều “bản năng” kia.

Nhiệm vụ hàng đầu của chúng tôi tại nơi đây – không phải là điều trị – con cô vi này điều trị gì nó – hàng đầu là giải quyết nhu cầu “bản năng” của loài người – phát hiện dấu hiệu nặng để chuyển tuyến cấp cứu kịp thời và phải giữ “yên” để tránh lây lan.

Con số mỗi ngày cứ tăng lên gấp bội.

Chúng mình không yên.

Người nhà không yên.

Bạn bè không yên.

Nhưng,

hiện là 5:00 sáng, mọi người bắt đầu thay phiên nhau dậy do bà bác sĩ duy nhất trong đội của UMC tại nơi đây – đã lục tục lọ mọ lạo xạo. Mọi thứ vẫn bình yên và trong tư thế “nó phải thế” – nỗi sợ không hề to lớn một chút nào – tất cả đều chỉ canh cánh một nỗi “làm sao cho tốt nhất khi mỗi sớm mai báo cáo – con số yên ổn – con người yên ổn”

Thật ra chúng mình rất ổn.

.

.

.

Nỗi bức xúc duy nhất của ngày hôm qua là bị ngoáy mũi như súc rửa ly – nước mắt giàn giụa nhất so với mười mấy lần xét nghiệm trước – nhưng rồi cũng xong.

Bình minh lên.

Chúng mình được phục vụ bữa sáng – nghĩa là có ai đó – rất nhiều ai đó đã dậy sớm hơn cả mình để nấu hơn 2000 suất ăn – nghĩa tình – tiền bạc nào đong đếm được.

Vậy nên không so sánh. không bi ai. không than vãn.

chúng mình sẽ toàn vẹn trở về.

thương hết thảy những người thương mình.

#linh #nhậtkíphongthành

Photo: chỗ ngủ của Linh nhìn ra – Linh được cái trộm vía không hề sợ ma – nên mớ áo trắng này chỉ là che chắn bớt những tia sáng đầu tiên lọt vào đánh động tâm tư của Linh mà thôi – Linh vẫn đang sống những ngày đáng sống.

Leave A Comment