Nhớ hoài con sông quê

Published On: May 12, 2022Categories: Nhật kí Bác_sỹ_Linh
Ai lớn lên ở vùng ven sông cũng từng đôi ba lần nghe chuyện đuối nước. Mình lớn lên bên hệ thống sông Vu Gia – Thu Bồn – một trong những con sông lớn nhất miền Trung vì vậy chuyện đuối nước đã là chuyện thường nhật. Những ngày mưa lũ thì chủ yếu những người già, người trung niên đi vớt củi chụm xui rủi nhưng đuối nước thì làm gì biết phân biệt tuổi tác? Vậy là những ngày hè, thể nào cũng có những câu chuyện thương tâm xảy ra, thường là cái kết đau lòng sau những cuộc tắm sông của lứa học trò cấp 2, cấp 3.


Gần như năm nào cũng có học sinh bị đuối nước và gần như thế hệ nào lớn lên bên dòng Vu Gia – Thu Bồn cũng có một người bạn tang thương vì đuối nước. Dòng sông mang đến sự sống cho người dân quê mình lại vô tình lấy đi chính những người thân yêu của mình.


Ngày mình còn nhỏ, năm nào trường cũng có tiết dạy bơi lội. Nhưng cách dạy bơi theo kiểu thể dục thể thao trong nhà trường một vài buổi cũng không thực sự hiệu quả trước dòng nước cuốn. Trẻ con quê mình “thèm” tắm sông lắm vì cái nắng như thiêu như đốt của miền Trung cũng chỉ có dòng nước miền Trung giải nhiệt. Tắm sông không chỉ để mát, tắm sông còn để niềm vui tròn đầy. Nên trẻ con quê mình chẳng bao giờ cảnh giác với làn nước trong văn vắt kia. Và khi đối diện với nguy hiểm, những đứa trẻ chỉ còn một phản xạ rất tự nhiên – lao mình theo cứu bạn.


Mình đã từng chứng kiến hơn một lần người mẹ gào khóc gọi tên con, tận mắt thấy người cha ôm trên tay đứa trẻ tím tái. bên dòng sông lạnh lùng. Nhưng hồi đó mình không biết điểm mặt gọi tên bi kịch ấy là gì, chỉ khi trưởng thành mình mới hiểu có những cái chết, những tai nạn khiến người ở lại phải tiếc nuối cả một đời.


Trẻ con bây giờ đã ít tắm sông vì chúng có nhiều niềm vui, phương tiện giải trí. Dòng sông bây giờ cũng vắng lặng hơn xưa chỉ còn tiếng rầm rì của máy hút cát xây dựng. Nhưng trong câu chuyện người dân quê mình kể lại, chuyện tự năm nảo năm nào, chắc chắn đâu đó vẫn còn giọt nước mắt “giá như….!”

Leave A Comment