Từ ngày lên đây, mình bị “mất trí nhớ tạm thời”…
Từ ngày lên đây, mình bị “mất trí nhớ tạm thời”…
Sáng ngủ dậy mình hay hoảng hốt vì những thể loại tin nhắn trên điện thoại,
mình không rõ đã gõ những dòng tin nhắn đó lúc nào luôn, như một người đi long nhong trong những giấc mơ…
Mình đã lên đây ngót nghét 19 ngày.
Mình đã không tắt điện thoại 19 ngày.
Bất kể ngày đêm, điện thoại cứ muốn reo là reo, tin nhắn cứ muốn tới là tới, bất chấp giờ giấc.
Thật ra mình không xa lạ chuyện người bệnh muốn gọi bác sỹ giờ nào thì gọi,
vì đối với họ, triệu chứng đó là cấp cứu,
vì đối với họ, nhu cầu đó là cấp thiết,
và may mắn thay họ có một con số điện thoại … gọi là nhấc máy…
mình chưa bao giờ giỏi chối từ bất kỳ một ai, khi họ cần mình giúp đỡ,
hông phải vì mình là “bác Linh quyền năng” đâu, mà vì mình là ĐNPL bao đồng,
sự “bao đồng” nọ đã khai hoa nở nhuỵ từ tấm bé, mà nói theo kiểu tổ tiên là nó đã tồn tại như một lẽ gì “thâm căn cố đế”.
hôm qua mình có nhắn với bé thư ký y khoa của bệnh viện dã chiến này,
bao giờ có ca nào cần thông báo tin xấu, em hãy báo bác Linh nha, xin đừng một cái đùng, gieo điều bất hạnh vào cuộc đời ai đó…
hôm qua mình đã cho xuất viện nhóm bệnh nhân cuối cùng của đợt đầu tiên,
những người thật sự đáng yêu,
những người chủ động yêu thương mình giữa tất cả lạc loài.
“giờ có tin vui và tin buồn, nghe tin nào trước?”-bà bác sĩ trong bộ PPE kín mít hé nhẹ cửa, nói sổ vào phòng bệnh.
“tin vui, tin vui đi bác sĩ” – “sáng giờ tim em đập muốn bể làng?” – “thôi tin buồn trước đi!” – “rốt cuộc ai được về hả bác sỹ?”….
Linh đã ở đây 19 ngày,
họ ở đây 21 ngày,
nhây thêm một chút thì có sá gì…
Linh nhận ra một điều, con nít hay người lớn đều đáng yêu như nhau. Không rõ cuộc đời ngoài kia họ đã là ai, đã làm ngành nghề gì, đã quyền cao chức trọng hay thấp kém tầm thường,
ở đây,
tất cả họ là bệnh nhân của bác sỹ Linh.
“sao hôm qua anh sân si sừng sộ với tui, anh chưa được về tại anh còn dương tính, anh thấy anh sân si với tui, hôm nay anh dương tiếp thấy hông? Cái con vi rút này nó ghê gớm lắm nhen, ai vui vẻ thì nó không nhập vào được, ai mệt mỏi chán nản khủng hoảng nó tuyệt đối không chịu rời đi nhen!”
“ừ tui biết rồi, tại ai cũng về có mình tui ở lại, nên tui giận, tui hông hiểu, cho tui địa chỉ của bà đi, tui ra khỏi đây được, tui rủ bà đi ăn lẩu hải sản, ô kê?” – người đàn ông “dân chợ” xăm trổ đầy mình và bà bác sỹ nhỏ thó như con khỉ con – nói qua nói lại, một dàn khán thính giả ngồi xem, cười như vỡ trận.
“ủa rồi giờ tin vui hay tin buồn trước?”
– “tin buồn là giờ có mình bác sỹ phải ở lại thôi, còn lại được về hết!”
reo hò,
reo vui,
reo vang,
người lớn, trẻ nít gì, nhảy cẫng lên sung sướng, rung nhà.
tầng khác phòng khác chạy ra tưởng đâu bạo động.
không nè,
chúng tôi chỉ là vui và đáng yêu mà thôi.
Photo: những chiếc ảnh được gửi tới từ những người bệnh đáng yêu nhất của bác sỹ Linh – à không các bạn hiện hết bệnh rồi – chú thích mới: NHỮNG MỐI NHÂN DUYÊN LẠ KỲ CỦA TÔI
Yếu tố nguy cơ khiến trẻ dễ bị tái bệnh?
Yếu tố nguy cơ khiến trẻ dễ bị tái bệnh? #bsphuonglinh [...]